[THƠ] EM VẪN YÊU, NHƯNG CHỈ DÁM ÂM THẦM

243

Nắng Sài Gòn thiêu rụi cả câu thơ
Cuốn yêu thương về bến bờ xa tít
Đêm không anh đêm phủ sương mù mịt
Gửi tiếng lòng tha thiết tận phương xa.

Khoảng cách muôn trùng chia cách hai ta
Hà Nội mùa này, sưa trổ hoa đẹp lắm
Góc phố quen, có một bàn tay nắm
Người đi rồi, để hơi ấm vụt bay.

Em đằm mình trong những cơn say
Cho kí ức thôi không quay về nữa
Phố lặng im, sưa cũng không buồn nở
Nhớ một người, nỗi nhớ của chia li.

Đêm thở dài, nước ướt nhẹp bờ mi
Người ta bảo em: thôi quên đi, đừng nhớ
Biết làm sao khi chuyện mình dang dở
Quên sao đành khi đã lỡ đậm sâu.

Em vẫn một mình dõi ánh mắt về đâu
Hà Nội năm nay sao lạnh lâu đến thế
Có phải vì ông trời đang đổ lệ
Chẳng đành lòng chia rẽ chuyện nàng Bân.

Em vẫn yêu, nhưng chỉ dám âm thầm

St.

Bình luận