Một câu nói một đời người.

266

Hồi 5 tuổi, cậu bé đã nói tớ yêu ấy. Cô bé chỉ liếc đôi mắt trong veo ngờ nghệch hỏi: Cậu nói vậy là có ý chi?

Hồi 15 tuổi, cậu bé nói tớ yêu ấy. Cô bé ửng hồng đôi má non tơ, lửa trăng rằm rạo rực, đầu cúi gằm, xoe tròn mãi vạt áo không có tội tình gì. Hình như cô bé chúm chím cười.

20 tuổi : anh nói “Anh yêu em”. Má cô đỏ, dùng tay che mặt, nhẹ nhàng mắng một câu ” Anh thật xấu”. Rồi dùng dằng như muốn bỏ đi.

25 tuổi : anh nói ” Anh yêu em”. Cô e thẹn ngả vào lòng anh, đưa tay đấm nhẹ vào ngực anh nói “Anh thật tốt”. Năm đó hai người họ kết hôn.

30 tuổi : anh nói “Anh yêu em”. Cô cười hỷ hả nói ” Thế thì thực hiện bằng hành động đi, giúp em trông con”

40 tuổi : anh nói “Anh yêu em”. Cô nhìn anh một cách kỳ quái nói “Nhanh nói đi, đem tiền cho cô nào rồi phải không ?”

50 tuổi : anh nói “Anh yêu em”. Cô chầm chậm hồi tưởng lại đêm tân hôn 25 năm về trước, lúc đó vì anh mà cô đã hát bài ” Hoa Hảo Nguyệt Hợp”.

70 tuổi : Một buổi chiều, ông và bà nằm trên chiếc trường kỷ. Ông nói ” Tôi yêu bà”. Bà nhìn ông nồng nàn, khuôn mặt tràn đầy sự mãn nguyện, bàn tay gầy guộc của hai người thuỷ chung vẫn nắm chặt không buông.

Hồi 80 tuổi, bà nói bà yêu ông. Ông chẳng nói được gì, lặng đi, bởi vì ông rơi nước mắt. Đó là ngày hạnh phúc nhất đời ông, bởi vì rốt cuộc bà cũng nói lên ba chữ vẹn tròn của tình yêu lý tưởng mà phải đợi cả cuộc đời mình ông mới được nghe…

Bình luận