Khép lại những dòng nhật kí viết vội. Tôi lại chìm trong những khung trời không tên nhưng đau đáu kỉ niệm. Từng trang giấy trắng đã nhuốm màu của thời gian, màu của mực và màu của những giọt nước mắt lăn dài trên nó. Dù gáy đã sờn, giấy đã bạc nhưng nó vẫn ở bên tôi vô thức như một báu vật tình yêu, chứa đựng những chất chứa xốn xang về Bá.
– “Mình chia tay nhau đi. Em đã quá chán ngán với tình yêu này rồi, gò bó và tức thở. Tạm biệt anh và xin hãy quên em đi.”
Chỉ là một câu nói thôi mà để lại một vết thương sâu cho cả hai. Thấp thoáng thời gian trôi, xuân qua hè đến thu tàn đông sang, những tưởng thần Thời Gian sẽ giúp tôi nguôi ngoai. Nhưng không, những kí ức vẫn gặm nhấm tâm trí tôi từng ngày và không hề có dấu hiệu thuyên giảm. Đã hai năm kể từ ngày đó mà sao nó vẫn không buông tha cho tôi. Bỗng điện thoại reng lên, kéo tôi về hiện tại.
– “Alo em hả, mười phút nữa anh qua đón đi vài vòng hồ Tây nhá”
– “Em biết rồi mà.”
Là Khải – bạn trai hiện tại của tôi. Từ ngày từ bỏ vùng đất phương nam có Bá để đến với vùng đất mới là Hà Nội, anh đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Nhờ anh mà tôi đã bớt đi cái định kiến về Hà Nội, vì đơn giản ba mẹ tôi hay nói Hà Nội khó sống và con người thì không thân thiện. Khải giúp tôi nhận ra Hà Nội đẹp như một giấc mơ, hồ Gươm sáng sớm tấp nập người tập thể dục, những khu phố cổ đầy cổ kính, những con đường rợp bóng bằng lăng tím. Và cũng nhờ anh, tôi mới thấy người con trai gốc Bắc cũng thật chỉn chu và đôn hậu.
Vẫn đúng giờ như mọi khi, mười phút sau Khải đã có mặt trước căn nhà trọ mà tôi đang ở. Vội vàng đóng cửa, lật đật chạy ra. Như một thói quen khó bỏ, Khải giúp tôi cài dây mũ bảo hiểm rồi nựng má tôi, ngại ngùng tôi cười khổ một cái. Y như rằng, anh sẽ luôn thắc mắc rằng tại sao mắt tôi đẹp mà lại buồn như thế. Những lúc như thế tôi hối thúc anh đi cho nhanh. Khi nem nướng và trà chanh đã đầy bụng, Khải chở tôi qua phố Đinh Lễ lựa vài cuốn sách rồi thẳng tiến ra hồ Gươm.
Hà Nội mùa này đã bắt đầu se se lạnh, gió thổi lồng lộng mát rượi không thể tả. Tôi luôn thích hít căng lồng ngực với những khoảnh khắc đứng trên bờ Hồ nhìn ra xa như thế này. Dù tôi thích gió lắm nhưng hai năm sống ở đây tôi vẫn chưa thể thích ứng với nó, ngay khi sảng khoái xong là một trận ho triền miên. Biết tôi hay bị cảm nên Khải luôn mang trong balo một chiếc khăn ấm, vội vàng lấy ra choàng vào cổ cho tôi. Từng hành động của anh đều thu vào trong tầm mắt của tôi, anh thật tốt bụng, nụ cười hiền lành luôn xuất hiện đúng lúc làm bừng sáng ngũ quan và tiện thể sưởi ấm cho tâm hồn lạnh lẽo của tôi. Cứ thế không để ý những người đi đường, chúng tôi tay trong tay đi dạo quanh hồ. Việc tay trái của tôi được tay phải của Khải sưởi ấm thật tuyệt vời nhưng không vì thế mà tôi vơi đi nhẹ lòng. Bất ngờ Khải dừng lại, tôi theo quán tính đang đi tới thì bị kéo ngược lại, tôi bị siết trong một cái ôm thật chặt. Rồi anh nhẹ nhàng vén tóc, thì thầm vào tai tôi.
– “Làm vợ anh nhé.”
Buông lỏng vòng tay. Khải nhìn tôi bằng đôi mắt trìu mến và đầy quả quyết. Còn tôi vì do quá xúc động và bất ngờ nên khóe mắt chợt rưng rưng. Thấy vậy, anh ôm lấy khuôn mặt tôi, lau khô những giọt nước mắt bắt đầu chơm chớm rơi.
– “Đừng khóc. Em là để anh yêu nên không được khóc. Anh biết em có nhiều tâm tư, hãy để anh là một phần bé nhỏ giúp em xóa bớt những muộn phiền ấy.”
– “Anh làm em bất ngờ quá. Không ngờ anh lại nói nhanh như thế. Ghét chết đi được.”
– “Vậy giờ sao, có muốn lấy anh không? Trả lời đi”
– “Trẻ con quá.”
– “Chịu không hả????”
– “Em…em…em…đồng ý”
– “Hả? Em nói gì, gió thổi lớn quá, anh không nghe thấy.”
– “Anh đi chết đi.”
Khải mừng rỡ ôm tôi xoay mấy vòng, mặc cho người đi đường nhìn hai đứa, anh vẫn nhẹ nhàng trao cho tôi một nụ hôn ngọt ngào. Tối đó, nhật kí của tôi lại được chào đón bằng những con chữ nguệch ngoạc chứa đựng niềm vui khôn siết của tôi và cũng là nơi in dấu tiếp những giọt nước mắt.
Cầm tấm thiệp cưới trên tay, lòng tôi trống trải đến lạ. Không hiểu là tôi đang vui hay là đang buồn nữa, những xúc cảm chen chúc làm tôi khó thở. Lấy hết dũng khí tôi bấm số, gọi điện cho Bá. Sau hai hồi chuông, anh bắt máy.
– “Alo, Bá xin nghe”
Vẫn cái âm điệu khàn ấm đó tôi không sao quên được. Tôi đã thay số mới nhưng anh thì không. Vì thế anh không nhận ra đó là tôi. Đường đột gọi lúc khuya thế này rồi còn sắp thông báo với anh về đám cưới của tôi với Khải nên trong một lúc tôi không nói được gì.
Ngập ngừng mãi tôi mới lên tiếng, anh có vẻ bất ngờ khi nghe thấy giọng nói của tôi. Hai chúng tôi đã có một cuộc nói chuyện đầy khách sáo. Có lẽ vì anh là mối tình đầu mà còn là người tôi dốc hết thời thiếu nữ ra để yêu nên trong bốn năm quen nhau có không ít những kỉ niệm. Nghe anh kể về cuộc sống của mình, tôi biết anh vẫn là chàng trai Kim Ngưu chăm chỉ và hình như anh vẫn sống tốt khi không có hình bóng của tôi. Cảm xúc bị cuốn vào khoảng thời gian nói chuyện với anh, lẫn lộn giữa những kỉ niệm mà lòng tôi chợt hiện lên bao đau nhói không thôi.
Thật không hiểu tại sao lúc đó tôi lại buông tay anh để ra đi, vì tính bốc đồng hay vì quá yêu anh. Câu trả lời chỉ có thể là chúng tôi đã đến cùng cực của yêu thương, một là bước sang một trang mới cho mối quan hệ, hai là chia tay. Nhưng tình yêu của anh lại quá lớn làm lu mờ những yêu thương của Khải.
Tôi thông báo về đám cưới mà chỉ muốn chết đi cho xong. Đợi đến lúc này mới nói vì tôi biết với tính khí của Bá thì anh sẽ lập tức chạy đến dù cho Hà Nội có cách Sài Gòn 1145 cây số, tôi muốn anh trở tay không kịp. Cảm xúc đang dâng lên đến đỉnh điểm, tôi không còn đủ sức giữ được bình tĩnh nên nhanh chóng kết thúc cuộc gọi rồi vùi mình vào gối mà khóc nấc. Hết cách rồi, Bá là người tôi muốn đi cùng suốt chặng đường đời nhưng lại từ bỏ nó, tôi đã gắn một người con trai khác vào cuộc đời mình nên không còn đường rút lui. Vật vã và khốn khổ, tôi lau tình yêu của mình bằng những dòng nước mắt.
Kiệt sức. Tôi chìm vào giấc ngủ với gương mặt đau khổ của Bá và nụ cười hiền lành của Khải lúc nào không hay.
Còn được mấy ngày nữa tôi lên thành phố Hồ Chí Minh để học rồi. Vì thế hôm nay tôi quyết định tự thưởng cho mình một chuyến đi đến Thung Lũng Vàng. Là dân thành phố Hoa nhưng thật sự là tôi chưa một lần chạm chân đến đây. Thân gái một mình chạy xe máy, tôi bắn một phát theo những con dốc để đến đó cho nhanh. Để xe vào trong bãi xong, tôi tung tăng đi vào cổng, định rằng sẽ ghé qua nhà vệ sinh vì cảm thấy hơi “kẹt” .
Chợt, đang đi thì thấy một anh cao to đang loay hoay tìm kiếm cái gì trong túi. Trên tay cầm một ly kem bơ và ông chủ đang nhìn chằm chằm là tôi hiểu ngay. Đến bây giờ tôi vẫn không hiểu vì sao lúc đó tôi lại chạy tới trả tiền giúp anh ta, tôi kể cho con bạn thì bị nó phán cho một câu là cuồng trai sinh hoang tưởng. Trả xong tôi tót đi nhanh chóng, lã lướt theo con đường ngập tràn hoa cẩm tú cầu dẫn đến hồ Lưỡng Nghi và quên luôn chuyện muốn đi “ngoài”.
Mấy ngày sau, trên chuyến xe Thành Bưởi xuống thành phố, tôi gặp lại anh chàng khốn khổ kia. Trên xe gần 9 tiếng may nhờ có anh ấy nên bao nhiêu mệt mỏi bay đâu mất hết. Tìm hiểu kĩ thì biết anh tên Bá, hơn tôi một tuổi, tính tình hiền lành, cù lần nhưng rất chăm. Thấy cũng hợp mà ba mẹ lại hay nói “Trai hơn một và Gái thì hơn hai” nên tôi vung ngay vào, chỉ sau một năm từ chuyến xe định mệnh ất, chúng tôi chính thức quen nhau. Bá là mối tình đầu của tôi, là tuổi thanh xuân đẹp đẽ mà tôi rút hết tâm can ra để yêu, có thể nói là quá yêu luôn.
Chầm chậm và rón rén. Những rung động đầu đời len lỏi từng ngóc ngách trong trái tim. Từ một con bé hậu đậu. Cơm không biết nấu, rau không biết lặt. Nay đã lăn lê trong biết bao nhiêu khóa học dạy nấu ăn chỉ để nấu món thịt kho hột vịt mà Bá thích ăn nhất. Không chỉ mình tôi, Bá cũng vì tôi mà thay đổi. Dù bận đến đâu, anh cũng gác hết mọi việc và đi ngủ lúc 22h30, thức dậy lúc 5h chỉ để đi đánh cầu lông, uống sữa đậu nành nóng, ăn cơm tấm ngắm những đoàn tàu lũ lượt chạy qua lúc buổi sớm cùng với tôi. Và trái tim tôi cũng căng lên phập phồng theo từng nhịp tàu.
Rồi những ngày mưa Sài Gòn kéo đến, lúc nào cũng thích trút xuống từng đợt bất ngờ, và thế là hai đứa nhiều khi đang đi trên đường, bất ngờ cơn mưa ngang qua. Quăng hết tập vở, quăng luôn cái áo mưa hai đầu mà đứng tắm mưa như hai đứa trẻ. Dù ướt nhem như chuột lột nhưng giữa khung đường, hai đứa cứ đứng ôm nhau cười thật tươi giữa những trận mưa Sài Gòn.
Có lúc, anh chờ tôi đúng ba tiếng đồng hồ không lời cằn nhằn vì chuyến đi Cần Giờ với đám bạn đại học bị kẹt phà. Hay vượt không nhiêu cái “đèn đỏ” vì nghe tin tôi bị ngã cầu thang khâu 3 mũi mà thực ra là do đám bạn nghịch ngợm lợi dụng lúc tôi đi tắm gọi điện phá.
Hôm nay tôi chỉ học 2 tíêt buổi tối ở truờng nên được ra sớm. Vừa thấy nụ cười của anh ngòai cổng là tôi chạy ra ngay nhưng không hiểu sao mà khỏang cách giữa hai đứa càng lúc càng dài. Quái lạ. Người cũng bắt đầu thưa dần, không gian sáng lên còn tôi thì cứ miệt mài đuổi theo anh nhưng anh ngày càng xa mà ánh sáng thì một lúc càng chói, hai mắt tôi muốn nhắm nghiền lại. Nhưng ở phía xa xa tôi vẫn thấy nụ cười đang hòa vào ánh sáng của Bá.
Tôi choàng tỉnh. Ra là giấc mơ về chúng tôi của năm năm trước, về những viên gạch tình yêu đầu tiên mà cả hai đã cùng vun đắp. Dẫu chỉ biết là mơ nhưng sao cứ như mới ngày hôm qua. Đã qua bao tháng năm không có Bá kề bên nhưng tôi vẫn thực hiện những điều đó như một thói quen khó bỏ.
Hôm nay là ngày cưới – ngày trọng đại nhất trong cuộc đời nên tôi không thể đến muộn. Vội vàng dọn dẹp bản thân, xong xuôi chạy ra phòng khách nơi ba mẹ tôi đang ngồi thư thái nhìn xuống dòng người tấp nập.Tôi thật lòng biết ơn họ nhiều lắm vì đứa con gái rượu chưa làm được trò trống gì mà không ngại đường xa, ra tận đây để dự đám cưới của tôi. Ngày tôi gọi về thông báo thì hai cụ nom có vẻ hứng khởi lắm vì họ mừng cho tôi đã có người chịu lấy, báo hại mẹ tôi định làm mai cho anh Hải cách nhà tôi mấy căn ngoài Đà Lạt.
Tôi gọi ngay cho Khanh – con bạn thân mới từ Sài Gòn ra để cùng chuẩn bị cho ngày trọng đại này. Khi gác máy xuống thì chuông báo tôi lại có cuộc gọi đến. Đang bận bịu nên tôi cũng không để ý đến ai gọi chỉ bấm trả lời.
– “Anh Bá đây, em sửa soạn đến đâu rồi?”
– “A, anh à, em đang mệt chết đi được. Làm cô dâu cực quá, mọi chuyện cứ rối bù lên, chóng hết cả mặt.”
Qua một đêm đầy nước mắt, sáng nay khi Bá gọi, tôi dễ chịu thấy lạ. Chẳng lẽ những đau đớn đã chịu tha cho tôi rồi ư. Có thể là vậy nếu anh không báo cho tôi biết anh đang ở Hà Nội. Một cảm giác choáng váng chạy dọc sóng lưng rồi kết thúc tại đầu, tôi gần như gục xuống ghế. Khanh thấy lạ bèn hỏi han tôi, không nói không rằng tôi cầm cái điện thoại lao ngay ra cửa, biến hút vào biển người mênh mông.
Đến hồ Gươm, tôi lao ngay ra từng chiếc ghế đá để tìm Bá. Tại sao tôi lại điên cuồng đến như vậy? Tôi không biết và không quan tâm, tìm thấy anh mới là điều quan trọng. Đã năm sáu cái ghế mà vẫn không thấy bóng dáng anh đâu, tôi sợ hãi rằng có khi nào anh lừa mình. Không! Nhất định anh đang ở đây, dù có lật tung cái Hà Nội này ra tôi cũng phải tìm cho ra anh. Và rồi, Bá đang ngồi ngay trước mặt tôi. Lao tới, đổ người xuống ôm chầm lấy anh. Đúng cái cảm giác này, cảm giác được ôm một người mà mình từng vun đắp từng chút ra yêu thật khó tả. Ấm áp không tả nỗi, đã hai năm rồi tôi không được ôm anh, không được cảm nhận từng đường nét rắn rỏi trên cơ thể anh, không được hít hà mùi hương đã quá đỗi quen thuộc. Phải xa những thứ đã quá thân thuộc thì chúng ta mới hiểu ra được những giá trị mạnh mẽ của nó. Và tôi cũng hiểu rằng, tình yêu dang dở mới là tình yêu trọn vẹn nhưng không trọn đời.
Giờ đã là xế trưa, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu nhưng chúng tôi vẫn sải từng bước ngắn nhẹ nhàng như thể không muốn rời xa. Từng kỉ niệm hiện ra trong cuộc hội thoại. Dù lòng rất đau nhưng tôi vẫn phải cố gượng cười để Bá thấy rằng tôi đã mạnh mẽ thế nào khi không có anh kề bên.
Mẹ tôi gọi. Giọng bà hiện rõ lo lắng. Lúc nãy vì quá vội mà tôi không kịp nhắn lại lời nào. Tôi nói với bà là tôi đang trên đường về và cứ yên tâm. Tôi thông báo cho anh rằng tôi phải về chuẩn bị. Lần thứ hai, tôi cắn răng buông tay Bá vì tôi biết có người cần và yêu anh nhiều hơn tôi đã từng, không muốn vì một người như tôi làm anh lỡ cỡ, đứt mất tình duyên. Khi quay lưng đi thì một cái ôm thật chặt từ phía đằng sau ập tới, đánh sập sự mạnh mẽ giả tạo bên trong của tôi.
– “Em còn yêu anh không? Cho anh cơ hội làm lại từ đầu đi em.”
Đó là câu mà trước khi hai tai tôi ù đặt. Không thể gượng gạo thêm được nữa, tôi khóc nghẹn. lao ra đường đón một chiếc taxi , xông vào con đường người đông dập dìu. Đi qua ngã ba Lê Thái Tổ và Hàng Trống tôi hiểu ngay mình cần phải thoát khỏi ra cái ngã ba tình mà mình tự dựng nên. Một lần nữa, tôi lau tình yêu vỡ nát của mình bằng nước mắt, ngay trong ngày cưới của mình.
Trở về với tấm thân trơ lì mất cảm xúc, đôi mắt sưng húp lên vì khóc. Tôi không còn biết gì nữa, giờ đây tôi như một cái xác không hồn. Mẹ tôi hốt hoảng còn Khanh thì tá hỏa khi thấy bộ dạng của toio. Ai nấy cũng đều lo lắng mà hỏi thì tôi lại đờ người ra chẳng nói câu nào. Không còn thời gian nữa, mọi người tất bật tiếp tục công việc. Người thì làm tóc, người thì trang điểm.
– “Mẹ, con không làm đám cưới này được không ?”
– “Tại sao???”
– “Con thấy mình không xứng đáng với Khải.”
Nói xong tôi nhắm nghiền mắt lại, tại sao nỗi buồn lại không tha cho mình chẳng lẽ vì chính tôi đã phụ niềm tin yêu của người đàn ông lẽ ra là chồng mình chứ không phải Khải. Báo ứng rồi chăng?
– “Không được, anh không đồng ý điều đó!”
– “Khải, con đến đấy à!”
Khi mẹ thốt ra tên của anh thì tôi cứng người, không tin vào hiện thực được nữa.
Anh đã nghe tất cả rồi ư. Khải hớt hải chạy đến rồi xin phép mẹ cho chúng tôi có một cuộc gặp riêng. Dẫu biết gặp cô dâu trước hôn lễ là không tốt nhưng với tình hình căng thẳng như thế này nên bà không thể làm được điều gì. Lúc đó, tôi tỉnh táo được mấy phần. Nhìn thấy gương mặt đang lo lắng cực độ của Khải chợt thấy nao lòng.
– “Sao anh lại đến đây ?”
– “Em còn hỏi. Bỏ đi trước ngày cưới mà không nói cho ai biết điều gì. Mẹ em và Khanh không sao liên lạc được với em. Nghe tin mà anh không biết phải giải thích sao với bố mẹ anh. Những tưởng sẽ phải chịu cảnh “bị cướp cô dâu” trong ngày cưới nhưng thật may là em đã ở đây. Em có biết là anh lo lắng thế nào không hả?”
– “Em biết.”
– “Tại sao em còn bỏ đi như thế”
– “…”
– “Hôm nay em sẽ là cô dâu của anh. Anh thật không biết quá khứ đã gây cho em điều gì nhưng em là tất cả của anh, anh không thể để em thuộc về người khác. Ích kỉ cũng được nhưng anh phải chồng em.”
– “Anh rất tốt nhưng thực lòng em rất tiếc”
– “Tại sao? Anh cần một lời giải thích”
Tôi không thể tưởng tượng được cái cảnh mà mình đang chứng kiến. Anh đang khóc. Con trai chỉ khóc khi quá đau và những dòng nước mắt đó lại rơi vì … tôi. Quan sát thật kĩ, người này là chồng tôi, người sẽ bảo vệ che chở cho tôi, sao tôi nỡ lòng nào cướp đi nụ cười hiền lành và làm anh ấy tổn thương đến thế nhưng tôi không được làm như vậy. Tuy Bá và tôi giờ chỉ còn là quá khứ nhưng cái bóng tình yêu anh để lại trong tôi quá lớn. Tại sao chỉ trong một ngày mà hai người đàn ông tôi yêu quý lại phải khóc vì tôi, thật là có xứng đáng để cả hai làm vậy vì tôi ?
– “Em tự thấy mình không xứng đáng với cả anh và người xưa.”
————————————
Hồi ức của Khải
Hôm đó là một chiều thu se se lạnh, lá vàng rơi lác đác của hai năm về trước. Khải đang thơ thẩn trên phố Tràng Tiền rồi dừng chân tại Nhà hát Lớn. Hôm nay do một vài chuyện không vui trong công ty nên anh xin phép về sớm, lang thang cho khuây khỏa cõi lòng. Do không để ý xung quanh nên anh va phải một cô gái trên đường rồi ríu rít xin lỗi. Cô gái cười nhẹ và nói : “Không sao”. Giọng nói nhẹ nhàng hiền lành chất phác mang âm điệu thấm đẫm nắng gió phương Nam làm anh chếch choáng đến lạ. Sinh ra và lớn lên ở Hà Nội lại chưa bao giờ được đến miền Nam và con người ở đó nên anh cũng có chút tò mò nên hỏi thăm cô gái ấy.
– “Cô từ miền Nam ra à”
– “Vâng, tôi là người Đà Lạt mới đây lần đầu tiên.”
– “Vậy à, cô ra đây chơi với gia đình sao ?”
– “Không, tha phương cầu thực. Tôi đến đây với ước muốn kiếm được những điều gì mới mẻ hơn cho cuộc sống của mình.”
– “À, ra vậy. Cô mới đến, để tôi làm hướng dẫn viên du lịch miễn phí cho cô nhá”
Thấy cô hơi ngập ngừng, anh suy nghĩ chắc cô ấy tưởng mình là phường trộm cướp hay lừa đảo gì đây nên ngay lập tức nói luôn.
– “Cô cứ yên tâm đi. Tôi không làm gì xấu đâu. Không tin thì cô có thể giữ chứng minh nhân dân của tôi.”
Cô ấy đón lấy tấm thẻ, chăm chú nhìn người trong hình và người thực đang đứng trước mặt cô rồi khẽ cười. Thế là anh doanh chính ngôn thuận trở thành hướng dẫn viên cho cô gái có dáng người mảnh khảnh, ngăm ngăm chứ không trắng trẻo như con gái miền Bắc và cực kì vui tính. Ở cô có một cái gì đó khác biệt hơn so với ở đây nên tâm trí anh xao động đến lạ.
Cứ thế từng dấu chân của hai người hiện lên trên mọi ngóc ngách của 36 phố phường. Rồi giúp cô thuê được căn nhà trọ mà không sợ bị chém. Mỗi ngày, mỗi tuần rồi mỗi tháng, cứ cuối tuần là anh lại rủ cô đi lòng vòng Hà Nội. Cuối cùng nữa năm sau anh và cô thành một cặp. Anh đã vượt qua được rào cản của bố mẹ anh, những cái nhìn thắc mắc của đồng nghiệp và bạn bè đế đến với cô. Phải cảm ơn cái ngày cuối thu năm đó đã giúp anh kiếm ra được mặt trời của đời mình, giúp anh vượt qua được những muộn phiền trong cuộc sống. Anh không tin tiếng sét ái tình nhưng cái nhìn đầu tiên thì anh biết mình đã thuộc về cô và không sao thoát được nữa.
Đứng dậy, quay lại phía anh. Tôi dùng cả hai tay lau đi những tinh thể nước còn vương lại trên gương mặt anh. Gương mặt hiền lành ngày nào giờ đã hằn lên những vệt màu tổn thương. Tim tôi thắt lại, mắt khẽ nhắm rồi ôm anh một cái. Cũng như Bá, tôi muốn nhớ lại từng chi tiết, cử chỉ, mùi hương của Khải. Tôi phải ra đi để trả lại cho hai người đàn ông tôi yêu một khung trời thật khác. Không có tôi. Nhẹ nhàng nới lỏng vòng tay, gượng nở một nụ cười nhẹ, tôi tiến ra cửa phòng. Một lần nữa tôi lại phụ tình ngừơi đàn ông tôi yêu.
– “Em đừng đi có được không?”
– “Anh sẽ hạnh phúc hơn khi không có em. Hãy quên em đi anh.”
– “Tại sao mình yêu nhau thế mà em lại bỏ anh lại một mình như thế này.”
– “Em xin lỗi”
– “Vậy đưa anh theo với.”
– “Sao cơ”
Khải kéo mạnh tôi vào vòng tay anh. Thì thầm từng chữ mà khiến tim tôi chợt vỡ òa.
– “Anh nói đưa anh theo với. Anh không đủ dũng khí để sống tiếp quãng đời còn lại mà không thấy em mỗi sáng thức giấc. Anh bíêt em còn nặng lòng vì chuyện xưa. Nhưng hãy để anh thay em gánh những nỗi đau mà em chịu đựng. Anh sẵn sàng làm bao cát để em trút giận, để mắng nhiếc, để hành hạ. Muôn trùng sóng gió, anh sẵn sàng chấp nhận chỉ là giúp em vơi phần nào nỗi buồn. Anh sẵn sàng buông tay về bên người kia nhưng xin em hôm nay đừng đi. Anh sợ miệng lữơi người đời, sợ bố mẹ chúng ta lo lắng và sợ đứng trên lễ đài một mình. Cuối cùng, một điều mà anh khẳng định là Tử Hoan luôn xứng đáng là một người vợ tốt của Dũng Khải này. Xin em đấy.”
Khải đã giữ tôi lại. Những tưởng anh sẽ như Bá năm đó, chỉ đứng nhìn tôi lê gót bước đi. Nhưng anh có thể chấp nhận tình yêu khiếm khuyết của tôi thật sao? Nhìn vào đôi mắt đầy quyết đóan đó làm tôi yên bình. Ngay thời khắc đó tôi biết mình sẽ thuộc về Khải mãi mãi. Tôi quyết định ở lại. Khải ôm tôi thật chặt rồi anh Khoa make-up lại một phen đau tim vì nước mắt đã làm nhem hết cả lớp phấn.
Cuối cùng, Khải cũng an tâm phần nào khi thấy tôi khẽ cười với anh.
Lễ đường. Trong chiếc sơ rê trắng tuyệt đẹp, tôi được ba mẹ nắm tay cùng lên lễ đài, một cảm giác thật bình yên, sau lớp găng tay tôi có thể cảm nhận được tình yêu thương của bố và mẹ. Đến nơi, họ nhẹ nhàng trao tôi lại cho Khải. Khi chính thức thành vợ chồng. Tôi ôm Khải thật chặt. Sau này tôi mới biết là có nhiều thực khách nghĩ rằng tôi ham lấy chồng quá nên vui sướng quá độ. Không sao cả, đó là chồng tôi mà, tôi có quyền chứ. Nhưng tôi sẽ không bao giờ thực hiện được ước mơ ấp ủ bấy lâu : có một người anh trai cùng mình tiến lên lễ đài và tôi luôn ước đó là Bá.
1 năm sau.
Tôi quay lại Đà Lạt. Ngày tôi đi mới mười tám đôi mươi nay khi quay lại đã là gái có chồng. Thời gian trôi qua thật mau. Khải cuối cùng cũng đã biết chuyện tôi và Bá nhưng anh không nói bất cứ điều gì ngòai nụ cười tỏa nắng. Tôi còn nghe thấy tin tức gì về Bá nữa. Có lẽ, số phận đã an bài cho tình yêu của chúng tôi.
Sau khi rửa chén xong, tôi trốn chồng đi xe đạp vòng quanh hồ Xuân Hương một mình. Đà Lạt là của tôi mà, lâu lắm rồi tôi mới lại về đây, phải dành chút thời gian cho riêng mình chứ. Với tâm thế hiên ngang, tôi chạy liền hai vòng hồ. Đà Lạt cũng se se như Hà Nội nhưng không hiếu sao về đây dù lạnh cỡ nào tôi cũng không bị cảm. Vậy mới thấy có nhiều thứ trên đời mà con người không sao giải thích được. Hả hê xong xuôi, tôi chạy dọc xuống chợ Đà Lạt, ghé vào uống ly sữa đậu nành còn nóng hôi hổi và ăn bánh tráng nướng thơm lừng.
Thần số mệnh lại chơi xấu tôi thêm một bàn nữa. Trước mặt tôi là Bá đang ngồi nói chuyện với một người bạn. Vẫn dáng vẻ như ngày xưa mà hình như anh ốm đi chút đỉnh, đôi mắt dù đang cười nhưng nhuốm màu buồn. Nhưng lần này, tôi nhẹ nhõm đến lạ, có lẽ tôi đã học được mỗi điều : Khép tình là một cuộc tình đi đến hồi kết, vừa day dứt nhưng vẫn tạo được sự thanh thản bình yên trong mỗi người .Hai người yêu nhau sâu đậm dù không đến được với nhau vẫn sẽ ấm lòng khi thấy đối phương được hạnh phúc, tình đôi ngã mới trọn vẹn tuy không trọn đời thôi, nhưng nên nhớ rằng người đó vẫn còn tồn tại ngay trước mặt mình thì còn cơ hội để ngắm nhìn họ, thấy họ hạnh phúc, như vậy mình cũng đã vui trong lòng một ít.
Tôi tiến lại và …
“Để tôi trả giùm anh ấy”
Bá từ từ quay lại ………
Câu cuối cùng trong cuốn nhật kí của tôi : “Khép lại tình đầu, tôi đã có một người anh trai.”
St by luu.vn