[Truyện ngắn] Kiếp sau.

537

Tôi không biết nên tự coi mình yêu quái hay thần tiên….

Tôi có một cái tên không được trẻ trung cho lắm – Mạnh Bà,Tuy trên thực tế tôi chẳng qua chỉ là một cô gái dịu dàng ít nói.

Công việc chính của tôi là đun canh, thế tục gọi là”canh Mạnh Bà”.

Ngày ngày đều có vô số người tìm tới đây để được húp một ngụm canh. Trong số họ có người đến là tự nguyện, mặt mày rạng rỡ cười nói hớn hở, nói rằng cuối cùng đã thoát khỏi được bể khổ, làm lại cuộc đời rồi. Nhưng cũng có người là bị tiểu quỷ bắt giải tới, vừa khóc vừa gào muốn tiếp tục được sống, xin tôi buông tha cho bọn họ.

Đương nhiên tôi không thể thu bát trở về không, nhưng tôi cũng rất tò mò, là điều gì đã khiến bọn họ quyến luyến như vậy, lại còn có thể kháng cự lại được sự quyến rũ của mùi hương từ bát canh Mạnh Bà kia.

Có người nói thứ đó là Tình Yêu.

Vậy tình yêu là gì, nó liệu có ngọt như mật mía không? hay là có đắng như trái hoàng liên không?

Có lúc, tôi đã nhân lúc bọn tiểu quỷ không chú ý lật xem ghi chép về bọn họ khi còn trên trần gian. Đọc nhiều rồi, tôi mới biết ở dương thế, người ta đều từ một đứa trẻ con rồi mới dần dần trưởng thành, sau đó thì theo sự chuyển dời của năm tháng mà từng bước đi tới cái chết, hoặc do gặp phải nạn tai mà phải sớm tới nơi này.

Hình dáng của tôi vì sao từ trước tới nay chưa hề thay đổi? đôi mắt tôi vì sao từ trước tới nay không phải rơi lệ giống như đàn bà trên dương gian.

Lẽ nào là vì tôi là Mạnh Bà đun canh.

Tôi không nhớ là năm nào nữa, tháng nào nữa, chỉ nhớ đó là một chiều hoàng hôn, tiểu quỷ áp giải cậu ta tiến vào, hất đổ bát canh tôi bưng

“Tiểu Nhu, đừng đi” cậu ta ra sức níu lấy tôi.

Tôi không hề động đậy. Là vì tôi sợ hãi, đôi bàn tay ấy vẫn còn lại một chút hơi ấm, thì ra tay của con người là như vậy.

“Tiểu Nhu, không ai có thể mang rời xa anh, em đừng sợ,anh sẽ bảo vệ cho em” Cậu ta vẫn không ngừng nói

“Tiểu Nhu là ai?” tôi cuối cùng cũng cất lời hỏi.

“Em làm sao vậy, Tiểu Nhu, em chính là Tiểu Nhu mà” Tay của tôi như sắp bị cậu ấy bóp nát tới nơi rồi, vậy mà tôi vẫn không thể nhận biết được cảm giác đau đớn.

“Ngươi sai rồi, ta là Mạnh Bà, từ trước tới nay vẫn vậy” tôi lạnh lùng nhìn cậu ta và nói.

Ồ, thì ra ở dương gian vẫn là bộ dạng này, vách đất, áo vải, cơm canh đạm bạc, sách …, còn có cả một cô gái giống tôi nữa, nụ cười thanh thoát, đôi mắt lúng liếng, gọi cậu ta là Mọt sách, cậu ta gọi cô ấy là Tiểu Nhu.

“Mọt sách, ngươi chết rồi, Lý bá vương thôn ngươi cướp dâu còn đánh ngươi tới chết.” Tôi đem những gì tôi nhìn thấy nói cho cậu ta. Rất kỳ lạ, tôi bỗng nhiên trở thành nhiều chuyện.

“Không đúng, em lừa anh. Tiểu Nhu, em là Tiểu Nhu” Cậu ta lại níu lấy cánh tay tôi vừa rút được ra.

Tôi nhìn thấy có nước rơi ra từ mắt cậu ấy, rơi vào trong bát canh tôi đang bưng trên tay.

“Uống nó đi, uống nó rồi cậu sẽ có thể có một bắt đầu mới.” Nói xong tôi thi triển pháp lực để canh chảy vào trong miệng cậu ta.

Ánh mắt cậu ta từ từ tiêu tán, nào là thư sinh bần hàn, nào là người con gái yêu kiều, trong tíc tắc, tất cả đều biến mất.

Cậu ta rời đi theo tên tiểu quỷ, không gắng gượng cũng không phản kháng.

Tôi lẩm bẩm nói “Mọt sách, chỉ một bát canh mà đã quên Tiểu Nhu rồi sao?”

Lẽ nào, đó gọi là tình yêu. Không chịu nổi đến một nhát đâm, nhưng vì sao vẫn khiến người ta cam tâm tình nguyện vì nó mà mang vạ.

Tôi vẫn đun nồi canh của tôi, vẫn nhìn trộm những mảnh ký ức cuối cùng trong mắt những người tới.

Chỉ là phải cẩn thận hơn để người ta không níu được tay tôi nữa.

Một ngày, tôi đối mặt với một người đàn ông già nua tóc bạc trắng.

“Mọt sách, chắc ngươi vẫn nhớ kiếp trước, Tiểu Nhu của ngươi?” Tôi hỏi.

Ông ta bình tĩnh ngoài hẳn dự liệu của tôi. Tôi nhìn thấy từ trong mắt ông ta là một mảng trắng. Lẽ nào mấy mươi năm kiếp này của ông ta đều trống rỗng.

” Nói cái gì mà kiếp trước kiếp sau, đời người chẳng qua là một chuyến đi vội vã. Có thể giữ lại được cái gì thì giữ, không nên cưỡng cầu, giữ không được, cuối cùng cũng phải buông thôi.” Ông ta quay lưng bước đi, chỉ còn mình tôi thất vọng nhìn bát canh đã cạn.

Lại một kiếp luân hồi nữa, cậu ta lại đứng trướcmặt tôi

“Mọt sách, ngươi còn nhớ Tiểu Nhu không? ngươi từng vì bảo vệ cho cô ấy mà bị người ta dùng gậy đánh chết ngay trong ngày thành thân” Tôi hỏi.

“Tiểu Nhu là ai?” cậu ta ngỡ ngàng nhìn tôi.

Chiến tránh loạn lạc, tra tấn cực hình …. Kiếp này, cậu ta trải qua không biết bao nhiêu khổ đau, người con gái đó là một người con gái lạ, cậu ta gọi cô ấy là “Tĩnh Nhi”.

“Ngươi quên Tiểu Nhu rồi, ngươi đi đi”Tôi đưa bát canh ra.

Tình Yêu là như vậy

Dù rằng thề nguyền sống chết, chung quy vẫn không địch nổi được với thời gian.

Người bạn yêu nhất ở kiếp này, đến kiếp sau, ngay cả một chút dấu vết cũng không thể giữ lại.

Đang yêu người nào ấy à, cố gắng mà nắm chặt tay người ấy. Kiếp sau người bên cạnh bạn không còn là người ấy nữa đâu.

St.

Bình luận