Cõi riêng của bàn bà!

94

Một chị bán hàng online đã quảng cáo bằng một câu đánh đúng tâm lý đàn bà, rằng: Hãy nương náu vào cõi riêng của phụ nữ chúng mình. Đó chính là… cái tủ quần áo! Hãy đẹp để vui hơn. Vui thì dễ thành công hơn. Dưới slogan hừng hực khó cưỡng đó, là vô số hình ảnh đẹp đẽ long lanh lộng lẫy của váy áo giày dép đang đợi chị em qua đón về đội của mình!

Đàn bà làm đẹp để ai ngắm? Tôi từng nghe rằng phụ nữ ăn diện là để cho phụ nữ ngắm nghía bình xét nhau, chứ không phải đàn ông. Tôi tin điều đó vì đàn ông đơn giản lắm. Nếu họ đã thích bạn, thì bạn mặc gì họ cũng thấy đẹp. Ra là đàn bà đang tự sướng ư? Cũng có thể! Để cho con đồng nghiệp, con tình địch, con hàng xóm… ganh tỵ chơi à?

Chuyện ấy bình thường thôi mà. Chẳng phải ngẫu nhiên mà có quy kết rằng, khi một chị có được manh áo mới, chị ta sẽ ngay lập tức muốn xuất hiện trước mặt hai nhân vật: người đàn ông chị ta yêu quý nhất và mụ đàn bà chị ta căm ghét nhất! Nên đừng ngạc nhiên khi một chị hành nghề rửa xe tại nhà vẫn dành ít thời gian đi làm móng, xòe những ngón tay… măng cụt ra đợi cô thợ chăm chút từng ly từng tí là vậy.

Đàn bà, tới một độ tuổi nào đó, dường như cũng thích sưu tầm. Loàng xoàng thì váy áo, giày dép, nữ trang. Hoành hơn chút nữa thì nhà cửa, xe cộ. Và manh động nhất, có lẽ là sưu tầm đàn ông, kể cả phi công cho chính mình! Cái thế giới bí mật ấy của đàn bà mới là ghê gớm nhất, với thượng vàng hạ cám, từ ông già ham gặm cỏ non (hơn), cho tới cậu trai trẻ “trông cũng hay hay” mà đàn bà tự dưng thấy thích ngắm nhìn. Chốn riêng mang tên đàn ông kia thật khó lường, nhưng quả là dễ khiến người ta man dại khi dấn vào.

dan-ba-quyen-ru

Có chị lại nương náu vào một thế giới riêng khá an toàn và dễ… sinh lời nhất, đó là con cái. Toàn tâm toàn ý lo cho con, mặc kệ ổng muốn đi mây về gió, đi ngang về tắt, ở đâu cũng chẳng màng. Coi con cái là lẽ sống, cày như trâu để lo cho con ăn học, lấy đó làm niềm vui của mình. Mẫu phụ nữ này có lẽ là dễ gặp nhất, hy sinh đời mẹ củng cố đời con đây mà. Chồng có thể phụ bạc, bỏ bê, đối xử tệ với mình, nhưng vẫn còn cục vàng cục ngọc là con, là của trời cho, là bù đắp, là tất cả… Thương lắm những bà mẹ nương náu vào bỉm sữa, vào khăn tã, vào từng muỗng cơm cháo ăn dặm, vào cái bàn tay nắm chặt của con trẻ từ thuở ấu thơ cho tới tận lúc trưởng thành…

Thời buổi bây giờ, cũng có chị em lặn hụp trong thế giới của công danh sự nghiệp, mong đợi thăng tiến, gặt hái thành công. Đến quên hết cả chuyện chồng con, duyên phận cũng chẳng màng. Ngược lại, đam mê của đàn bà nhiều khi lại bé mọn đến tội nghiệp. Có chị hồi bé chỉ ước ao được đi học tỉa rau củ, tập đan ren móc áo, nấu mấy món ăn tây tàu gì đấy, là mãn nguyện lắm rồi. Nên khi cuộc sống đủ điều kiện, vội vàng đầu quân ở một nhà văn hóa, lê la từ lớp này sang lớp khác, tha sắm về nhà từ máy nướng bánh cho tới mấy cuộn len đủ màu sắc chất liệu.

Có chị lại nuôi giấc mơ lãng mạn sến sẩm là xõa tóc bên cây dương cầm phím trắng, thả những âm thanh mê hoặc trải lòng như phim cổ trang. Rồi ước chi được đi học võ để… xử lý những chuyện bất công trong nhà ngoài đường, bởi bấy lâu quen bị chồng bạo hành, hồi bé thì bị anh trai em trai ăn hiếp, lớn lên ra đường thì bị đàn ông lấn tuyến chạy ẩu còn quay lại nạt nộ hăm dọa đánh đấm đủ cả…

Là đàn bà, bạn có cõi riêng nào của mình hay không? Hay bạn quen với nhịp sống đều đều, buồn ngắt, tẻ nhạt của mình đến mòn mỏi, trống rỗng mất rồi? Bạn có đam mê, sở thích gì không, hay đọc đến đây, bạn mới giật mình nhớ ra, từ lúc nào, bạn hầu như chẳng có gì dành riêng cho bản thân cả? Cái gì cũng ở mức làng nhàng vừa đủ dùng, bạn không hề nhớ ra, mình chỉ có một cuộc đời để sống, và đang hoài phí nó, từng ngày, từng ngày?

Cõi riêng của bạn có thể đơn giản tầm thường như một góc quán, nơi bạn vẫn hay cùng cô bạn gái thân ăn vài chiếc gỏi cuốn, tô bún riêu ngon lành. Vậy thôi. Đó có thể là chỗ ghế đá trong khu chung cư gần nhà, mà hồi còn con gái, mỗi khi buồn bạn hay trốn ra đó ngó trời ngó đất, nghĩ ngợi mông lung cho đã đời, đợi cho nỗi muộn phiền trôi tuột đâu đó hết, thì mới lững thững quay về.

Đó cũng là cảm giác ram ráp kỳ lạ đến phát ghiền khi bạn vuốt bàn tay lên cái đầu chơm bơm của thằng con trai mình, không gì có thể so sánh hay thay thế được. Là cái hội karaoke mà bạn thân thiết, có thể vừa đứng nhún nhảy vừa gào lên một bài nhạc sai tông nào đấy mà chẳng sợ bị ai chê cười là mình hát dở.

Bạn chưa gõ cửa, nên nghĩ rằng, chẳng có ai thèm chào đón hay mời gọi bạn, một phụ nữ tầm thường cũ kỹ không có gì đặc biệt cả ư? Bạn lầm. Bạn cứ mạnh dạn đi, và tin tôi, cửa sẽ mở, để bạn trốn vào đâu đó, một cõi riêng của mình, bạn nhé.

St by luu.vn

Bình luận