Chớ bao giờ để mất nụ cười xưa

142

Em có thể tự lừa phỉnh mình trong những trang thơ
rằng: em hôm nay đã khác
chẳng còn là cô bé của hôm qua
mà yêu Người tha thiết…

Nhưng em không thể tự lừa dối mình
rằng: tình yêu dành cho người đàn ông trong em không còn nữa
kể từ ngày Người bỏ em đi
Vì em tin không phải nỗi đau nào cũng làm cho người ta gục ngã
Không có nỗi đau nào buốt giá mãi trái tim

Có thể trong những lúc lặng im
là phút giây em nhớ tới Người
Những nỗi nhớ vu vơ, hiền hòa, bất chợt…
rồi cũng tan thôi…

Người ta vẫn hỏi em rằng sao có thể viết nhiều đến thế
những vần thơ ấp ủ trao Người
dẫu Người đã từng vung tay đẩy niềm tin em về chân trời xa lắc
nếu cứ để cho cuộc đời phó mặc
Liệu có bao giờ
Em và Người trút bỏ những phong ba ???

Người ta vẫn nói rằng tình yêu em cao thượng vị tha
có thể lắm chứ
Vì em chỉ muốn nhìn thấy nụ cười Người thắp nở trên môi
( như ngày xưa có lần Người từng cười với em như thế )
Vì em muốn nhìn thấy đôi mắt Người sẽ ánh màu hạnh phúc
( như thủa nào mình còn ở bên nhau )

Nếu trên đời này chiếc lá cũng biết đau
Thì cũng có lúc sóng lòng em cồn cào xô bờ biển rộng
Chiều cuối đông…
những chiếc lá bơ vơ cuối cùng còn xót lại
cũng bon chen nhau kiếm tìm hơi ấm
Riêng em
tại sao không?

Người bước đi và mang theo một tình yêu một thời em ấp ủ
Người buông tay chấp nhận những đớn đau
Dấu vẫn biết phía cuối con đường em và Người chẳng thể hợp giao nhau
Thì Người ơi , hãy nhớ
Chớ bao giờ để mất nụ cười xưa…..

Bình luận